Dàn bài chi tiết tập làm văn lớp 5: Tả một em bé đang tuổi tập đi, tập nói.
MB:
– Bé Mi là thành viên nhỏ nhất của gia đình em.
– Bé Mi là con của anh cả em, Mi gọi em là cô.
TB:
a) Tả ngoại hình
– Mi vừa tròn một tuổi.
– Khuôn mặt bầu bĩnh.
– Làn da trắng hồng, hợp với những chiếc đầm màu sáng mà Mi thường mặc.
Advertisements (Quảng cáo)
– Đầu tròn, lơ thơ xuống trán mấy cọng tóc nâu.
– Đôi mắt đen láy, tròn xoe, hàng mi dài và con vút.
– Cái mũi nhỏ với cái miệng bé xíu hay chúm chím.
– Mấy cái răng sữa nhỏ tí như răng chuột.
– Tay chân bụ bẫm, cổ tay và cổ chân đều có ngấn.
b) Tả hoạt động
Advertisements (Quảng cáo)
– Mi rất thích tự mình tập đi, có lúc ngã huỵch.
– Miệng hay bi bô tập nói, lúc gọi bà, lúc gọi cha, lúc khóc nhè…
– Mỗi khi được bế đi chơi, Mi thích thú, vẫy tay chân, miệng cười toe toét.
– Thích những đồ chơi như búp bê, siêu nhân, thích bày biện các đồ dùng trong nhà.
– Hay nằm ăn vạ với bà với mẹ để được dỗ dành.
KB:
Em Mi là niềm vui của gia đình em.
Em mong bé ăn ngon, ngủ khỏe, chóng lớn để đến trường học tập.
Văn mẫu:
Trong cuộc đời của mỗi người, ai cũng sẽ từng trải qua khoảng thời gian tập đi, tập nói từ khi sinh ra còn là một đứa trẻ cho đến khi trưởng thành. Và cháu trai tôi cũng vậy, nó là một đứa bé đang tuổi tập nói tập đi với những khoảnh khắc đáng yêu vô cùng.
Cháu trai tôi tên thật là Gia Khánh, bé đã được chín tháng kể từ khi mới chào đời. Bé có làn da trắng nõn, mềm mại, khuôn mặt tròn với hai má phúng phính, ngấn thịt. Thằng bé khá bụ bẫm nên nó có một thân hình đầy đặn, tròn tròn như trái bóng khiến cho ai nhìn cũng chỉ muốn ôm ngay bé vào lòng. Đây là khoảng thời gian mà bé được dần tiếp xúc với việc tập nói, tập đi nên mỗi khi có thời gian rảnh, tôi lại qua nhà dì để cùng thằng bé tập đi, nói và được chứng kiến những giây phút đáng yêu vô cùng.
Mỗi lần bé tập đi, cả nhà đều dõi theo từng bước chân bé. Những bước chân đầu tiên của cuộc đời được dìu dắt bởi người mẹ thân yêu. Bé tập tễnh bước đi, mỗi lần bước là cả thân hình lại lon ton theo từng nhịp chân. Dần dần, bé đi mà không cần người đỡ nữa, cũng có những lần bé ngã, đôi mắt to, tròn, đen láy lại ngấn nước, bé khóc òa lên vì đau trông đáng thương vô cùng nhưng chú tôi bảo rằng, khi ngã phải biết tự đứng dậy mà không cần ai giúp, thế là thằng bé sau đó nín khóc dần và tự mình đứng lên trong sự cổ vũ và động viên của gia đình. Cho đến nay, bé đã có thể đi khá vững vàng và tràn đầy tự tin, khuôn mặt lúc nào cũng rạng rỡ còn miệng thì cười toe toét trông dễ thương làm sao.
Để tập nói, đó cũng là cả một quá trình với bé. Thằng bé ban đầu bập bẹ những tiếng cơ bản rồi dần dần nói được những câu dài khiến cả nhà tôi ai cũng vui mừng. Đôi khi nó nói sai khiến cả nhà lại được một phen cười đau bụng. Mỗi lần tập nói, cái giọng non choẹt còn hơi sữa lại vang lên lanh lảnh trong không gian, dường như cu cậu lúc nào cũng phấn khích sau khi biết nói được những câu chữ đơn giản nên ngày nào cũng nói liên hồi, hết nói chuyện với ông rồi nói chuyện với bà trông không khác gì ông cụ non đáng yêu.
Em bé đang tập nói tập đi mới thật dễ thương và ngộ nghĩnh làm sao. Qua đó mới thấy, những câu nói đầu tiên hay những bước chân đầu tiên luôn là những điều quý giá nhất, mở ra cả một chặng đường tương lai sau này trong cuộc đời của mỗi người.