Trang Chủ Lớp 4 Đề thi học kì 1 lớp 4

Chia sẻ đề thi Văn học kì 1 lớp 4: “Sẽ không bao giờ là quá muộn để bạn bắt đầu một giấc mơ.” Em hiểu câu nói đó như thế nào ? Hãy lấy một ví dụ

“Sẽ không bao giờ là quá muộn để bạn bắt đầu một giấc mơ.” Em hiểu câu nói đó như thế nào ? Hãy lấy một ví dụ.; Vì sao tác giả lại không được đến trường như các bạn ? … trong Chia sẻ đề thi Văn học kì 1 lớp 4. Xem Đề và đáp án đầy đủ phía dưới đây

I. ĐỌC HIỂU

MỘT ƯỚC MƠ

    Hồi nhỏ, tôi rất thích đi học và tất cả những gì thuộc về nó : Lớp học, bảng đen, sách vở, những người bạn, tiếng giảng bài của thầy cô,… Và luôn ao ước sẽ có một ngày, tôi tự hào giương cao tấm bằng tốt nghiệp trong niềm vui sướng và ánh mắt mừng vui của mọi người.

    Nhưng tôi là con của một gia đình nghèo, đông anh em. Tôi phải quyết định nghỉ học và xin làm việc trong một tiệm bánh. Từ đó ước mơ của tôi cũng tàn lụi dần.

    Lớn lên, như bao người phụ nữ khác, tôi lấy chồng, sinh con. Tôi quyết tâm không để các con mình phải thất học, phải sống khổ sở như tôi. Và hai vợ chồng tôi đã làm việc cật lực để nuôi dạy các con thành tài.

    Duy chỉ có cô con gái út Lin-đa là có vấn đề. Lin-đa từ nhỏ đã ốm yếu, khó nuôi, nên ít có trường nào chịu nhận dạy con bé lâu dài. Không đành lòng nhìn con đi theo vết xe đổ của mình, tôi bắt đầu hỏi thăm và tìm hiểu. Cuối cùng, tôi cũng kiếm được trường, đăng kí không chỉ cho Lin-đa mà còn cho cả tôi cùng học nữa. Tôi muốn ở bên cạnh con, giúp đỡ nó và sâu xa hơn là tiếp tục thực hiện giấc mơ của mình.

    Thật là thú vị khi lại được đến trường. Nhưng cũng không dễ dàng chút nào khi ở tuổi 58, tôi phải vừa làm công việc nhà, vừa đánh vật với những con số. Hai mẹ con tôi luôn động viên, an ủi và giúp đỡ nhau trong học tập. Cứ thế cho đến ngày chúng tôi tốt nghiệp.

    Thật không ngờ, đến cuối đời, tôi mới được sống cho mình, cho hạnh phúc và ước mơ của mình. Có lẽ hơi trễ một chút nhưng tôi nhận ra một điều : đừng bao giờ chôn vùi những ước mơ ! Hãy vững tin rằng, một ngày mai ta sẽ biến chúng thành hiện thực. Không cần phải nhờ vào những điều kì diệu ở đâu xa, mà tất cả những gì ta đạt được hôm nay là do sự phấn đấu không ngừng, và quyết tâm không từ bỏ niềm mơ ước trong lòng mỗi chúng ta. Quả thật, sẽ không bao giờ là quá muộn để bạn bắt đầu một giấc mơ !

(Đặng Thị Hoà)

Khoanh tròn chữ cái trước câu trả lời đúng

1. Tác giả của câu chuyện đã có ước mơ gì ?

a. Được mẹ hối thúc gọi dậy, chuẩn bị bữa ăn điểm tâm và giục đến trường.

b. Được mọi ngưòi khen ngợi vì đã học giỏi.

c. Được đi học.

2. Vì sao tác giả lại không được đến trường như các bạn ?

a. Vì học kém.

b. Vì nhà nghèo quá.

c. Vì chiến tranh.

3. Vì sao tác giả lại đi học cùng con gái mình ?

Advertisements (Quảng cáo)

a. Vì tác giả muốn được ở bên cạnh con, giúp đỡ con trong quá trình học tập.

b. Vì tác giả muốn tiếp tục thực hiện ước mơ được đi học của mình.

c. Vì cả hai lí do trên.

4. Câu chuyện muốn nói với em điều gì ?

a. Đừng bao giờ chôn vùi những mơ ước. Nếu quyết tâm và nỗ lực phấn đấu thì ta sẽ đạt được điều ta mơ ước.

b. Thật hạnh phúc khi thực hiện được những mơ ước.

c. Hãy mơ mộng một chút cho cuộc đời thêm tươi đẹp.

II. LUYỆN TỪ VÀ CÂU

Đoạn văn sau có những danh từ riêng viết chưa đúng. Em hãy phát hiện và chữa lại cho đúng :

    Trường tiểu học xã cổ loa (đông anh, hà nội) đã có hơn 15 năm xây dựng và phát triển. Liên tục trong nhiều năm qua liên đội nhà trường đều được nhận danh hiệu liên đội vững mạnh, xuất sắc và vinh dự được trung ương đoàn tặng bằng khen

III. CẢM THỤ VĂN HỌC

   “Sẽ không bao giờ là quá muộn để bạn bắt đầu một giấc mơ.” Em hiểu câu nói đó như thế nào ? Hãy lấy một ví dụ.

Advertisements (Quảng cáo)

IV. TẬP LÀM VĂN

Đề 1. Em cũng đã từng mơ ước nhiều điều. Có những mơ ước không thành nhưng cũng có những ước mơ trở thành hiện thực. Em hãy kể một câu chuyện về ước mơ của mình. (Gợi ý mở đầu câu chuyện)

… “Đừng bao giờ chôn vùi những ước mơ ! Hãy vững tin rằng, một ngày mai ta sẽ biến chúng thành hiện thực. Không cần phải nhờ vào những điều kì diệu ở đâu xa, mà tất cả những gì ta đạt được hôm nay là do sự phấn đấu không ngừng và quyết tâm không từ bỏ niềm mơ ước trong lòng mỗi chúng ta”.

2. Con người ta không thể sống mà không có ước mơ. Em cũng đã từng ước mơ thật nhiềụ điều. Theo dòng thời gian, những ước mơ đó lớn dần theo năm tháng và giúp em trưởng thành hơn. Có ước mơ trở thành hiện thực nhưng cũng có những ước mơ chỉ là kỉ niệm.

Em hãy kế lại những ước mơ đó theo trình tự thời gian.


I. ĐỌC HIỂU

1. 2. 3. 4.
c b c a

II. LUYỆN TỪ VÀ CÂU

Trường Tiểu học xã Cổ Loa (Đông Anh, Hà Nội), Liên đội, Trung ương Đoàn.

     Trường Tiểu học xã Cổ Loa (Đông Anh, Hà Nội) đã có hơn 15 năm xây dựng và phát triển. Liên tục trong nhiều năm qua Liên đội nhà trường đều được nhận danh hiệu liên đội vững mạnh, xuất sắc và vinh dự được Trung ương Đoàn tặng bằng khen

III. CẢM THỤ VĂN HỌC

     Nếu như bạn có một ước mơ cao đẹp và chính đáng, tại sao bạn lại không ngừng nỗ lực phấn đấu để biến ước mơ thành hiện thực. Không có điều gì là quá muộn. Hãy kiên trì và thực hiện ước mơ của mình. Chắc chắn bạn sẽ thành công và hạnh phúc khi đạt được điều ước muốn.

Ví dụ:

     Đây là câu chuyện tôi muốn chia sẻ cùng các bạn về việc theo đuổi giấc mơ. Câu chuyện về Nannal Mary Robertson (sinh năm 1860). Anna là một thôn nữ rất yêu thích hội họa. Cô luôn mơ được trở thành một họa sĩ nổi tiếng thế giới. Alas, bố mẹ cô ấy nói rằng cô ấy sẽ chết đói nếu là một họa sĩ và cô nên quên đi giấc mơ điên rồ đó. Cô cũng được nói rằng nhiệm vụ của cô là lập gia đình với một người chồng tốt, chăm sóc trang trại và nuôi nấng

     Ở tuổi 75, sau khi chồng mất và tất cả các con đã trưởng thành. Và bà đã quá già để làm việc ở trang trại nên  bà quyết định hoàn thành giấc mơ thời thơ ấu là trở thành một họa sĩ. Bà đi đến cửa tiệm nghệ thuật trong thị trấn mua cọ, thuốc màu, vải buồm và bắt đầu vẽ ngay trước chuồng ngựa.

     Ở tuổi 79, các bức vẽ của bà được trưng bày ở Bảo tàng Nghệ thuật cận đại (New York). Suốt những năm 1950, những bức vẽ của bà nổi tiếng đến mức nó phá vỡ tất cả những kỉ lục trên thế giới về số người đến xem. Hiệp hội các nhà sản xuất đồ gia dụng vinh danh là “Người phụ nữ của năm”. Trường đại học Nghệ thuật Philadelphia trao tặng danh hiệu tiến sẽ danh dự.

     Trong 10 năm cuối cuộc đời, mỗi bức vẽ của bà trị giá 100.000 đô la. Bà vẽ 3600 bức trong 20 năm cuối đời.

     Bà thu được nhiều tiền hơn suốt cả quãng thời gian bà làm việc ở nông trại. Tháng 11 năm 2006, bức tranh Làm Đường (1943), trở thành bức tranh của bà có giá cao nhất ở Mĩ 1,2 triệu đô la. Người ta ước tính rằng nếu bà bắt đầu vẽ từ thời niên thiếu, bà sẽ trở thành một trong những người phụ nữ giàu có nhất nước Mỹ.

IV. TẬP LÀM VĂN

Đề bài 1:

    Mỗi người, ai mà chẳng có những ước mơ. Mẹ em thường nói mơ ước chính là đôi cánh để chúng ta bay lên. Em cùng nghĩ vậy. Em cũng có một ước mơ cho riêng mình.

    Hôm ấy, em được đi nghe buổi hòa nhạc do nghệ sĩ Đặng Thái Sơn biểu diễn. Ngồi cạnh bố mẹ trong Nhà hát lớn thành phố, em có cảm giác như được chìm đắm trong thế giới âm thanh huyền diệu. Tiếng nhạc thánh thót du dương như ru em vào một cõi thần tiên. Em thấy mình đang bay lên, hoà với chim muông, hoa lá và cỏ cây. Cũng có lúc tiếng nhạc mạnh mẽ ngân vang như đưa em tới một thác nước hùng vĩ tung bọt trắng xoá. Rồi đột nhiên, tiếng nhạc lại dịu dàng, trầm bổng. Nó nâng em bay lên trên những đám mây bềnh bồng, em thấy mình như đang lướt qua những đám cỏ xanh êm ái, những thảm hoa rực rỡ mênh mông. Trước mặt em, cảnh tươi đẹp của bốn mùa xoay vần, lúc ẩn lúc hiện.

    Tiếng đàn đã dứt mà mọi người vẫn chưa bừng tỉnh. Mãi một lúc sau, tiếng vỗ tay nổi lên như sấm mới làm em sực tỉnh. Rời khỏi nhà hát nhưng những âm thanh huyền diệu ấy cứ vang mãi trong em. Em mơ ước một ngày nào đó, những ngón tay nhỏ nhắn của mình cũng lướt nhanh như múa trên các phím đàn như nghệ sĩ ấy. Em mơ ước mình cũng là một nghệ sĩ dương cầm nổi tiếng để đàn lên những bản đàn huyền diệu làm say đắm lòng người. Biết chuyện, bố em đã bảo : “Ước mơ thì dễ nhưng biến ước mơ ấy thành hiện thực thì khó đấy, con gái của bố ạ ! Con có quyết tâm không ?”. Thế là từ đó đến nay, em đã kiên trì luyện tâp. Có những lúc em rất chán nản, những ngón tay cứng quèo không chịu nghe lời em. Em đã nản chí, định bỏ cuộc nhưng điệu nhạc thần tiên ngày nào, hình ảnh người nghệ sĩ ấy cúi chào trong tiếng vỗ tay vang dội đã khích lệ em rất nhiều. Em lại say sưa học tập và em tin rằng một ngày mai những ước mơ ấy sẽ biến thành hiện thực.

Đề bài 2:

    Có lẽ tớ bắt đầu ước mơ khi 3 tuổi. Hồi còn đi học lớp mầm non, ngồi cạnh tớ là một bạn xinh xắn. Ngày nào, bạn ấy cũng được bố đèo đi. Cứ sáng sáng là trên tay bạn cầm một cái bánh mì thơm lừng mùi bơ. Giờ ra chơi nào, bạn ấy cũng đem bánh ra một góc sân ngồi nhấm nháp. Đứng từ xa nhìn bạn ăn mà nước bọt của tớ cứ chực trào ra. Mùi bơ nóng thơm quá, tớ như “phát điên” vì thèm. Và lúc ấy, ước mơ làm chủ của cả một lò bánh mì sục sôi trong đầu tớ. Mãi đến sau này tớ mới biết, nhà của bạn ấy rất nghèo và mẹ bạn chỉ là cô bán bánh mì rong.

    Lên lớp một, tớ chẳng thèm mơ ước được bánh mì nữa vì sáng nào đi học tớ cũng phải “mỏi răng” vì nhai nó. Mà ngày ấy bố tớ hay phải đi công tác nên mua cho tớ cả đống búp bê để chơi. “Chơi” với bọn đấy mãi rồi cũng chán. Đặt lên, đặt xuống nhiều, búp bê bị bẩn và quần áo bắt đầu “chuyển màu”. Tớ đem búp bê đi tắm, gội đầu cho nó. Tớ cởi hết quần áo cũ ra lấy vải may quần áo cho búp bê. Một lần tớ cắt nhầm cái áo mẹ mới mua cho và dĩ nhiên sau đợt ấy tớ bị cấm tiệt không được may vá gì hết. Tuy vậy tớ vẫn lén lút đem vải đến nhà cô bạn hàng xóm nhờ may hộ. Đường kim, mũi chỉ nguệch ngoạc vậy mà tớ vẫn thích mới lạ chứ. Và trong suốt thời gian lén lút đó, tớ ao ước được làm cô bán vải để có thể tự do cắt mà chẳng sợ ai mắng cả.

    Lên lớp ba, tớ ước mơ làm ca sĩ cho dù giọng hát của mình chẳng hay ho gì. Bởi sau đợt đoàn văn công của Trung ương về biểu diễn được tặng bao nhiêu hoa, mà toàn là hoa đẹp mới thích chứ. Như bó hoa hồng mà cái Chi lớp tớ tặng các cô ca sĩ đẹp đến mê hồn. Vậy mà chẳng bao giờ tớ được ai tặng hoa cả. Nhìn các ca sĩ ôm hoa không xuể mà tớ thèm quá. Và ước mơ có cả một nhà hoa hồng đang ngày càng cháy bỏng trong tớ. Nhưng tớ cũng lấy làm lạ là tại sao tớ ước có nhiều hoa mà lại không ước làm nghề kinh doanh hoa nhỉ ?

    Lên lớp bốn, tớ lại có một mơ ước có vẻ lớn lao lắm. Đó là được làm cô giáo để mãi được sống với thời tuổi trẻ của mình vì được đi cắm trại. Tớ mơ được làm giáo viên ở những trường dạy trẻ em mồ côi, khuyết tật hay là cô giáo vùng cao cũng được. Một chuyện rất đơn giản đã đưa tớ đến với ước mơ này. Hôm 14-2, trường tớ đón đoàn biểu diễn nghệ thuật do các bạn khuyết tật về biểu diễn. Nhìn các bạn sống trong cảnh đời bất hạnh, tớ rất cảm động, tớ chỉ mong có thể làm gì đó cho các bạn…

    Rồi tớ cũng không biết, tớ sẽ còn mơ ước những gì. Song nền tảng đưa mơ ước thành sự thực chính là học vấn. Tớ sẽ cố gắng để đạt đến một cái đích cao nhất mà tớ có thể. Còn nghề nghiệp, tớ sẽ cố gắng thực hiện được ước mơ mà tớ đã và sẽ mãi lựa chọn.

(Trần Phương Thuỳ)

Advertisements (Quảng cáo)