I. ĐỌC HIỂU
ĐÔI TAI CỦA TÂM HỒN
Một cô bé vừa gầy vừa thấp bị thầy giáo loại ra khỏi dàn đồng ca. Cũng chỉ tại cô bé ấy lúc nào cũng chỉ mặc mỗi một bộ quần áo vừa bẩn vừa cũ, lại rộng nữa.
Cô bé buồn tủi khóc một mình trong công viên. Cô bé nghĩ : “Tại sao mình lại không được hát ? Chẳng lẽ mình hát tồi đến thế sao ?”. Cô bé nghĩ mãi rồi cô cất giọng hát khe khẽ. Cô bé cứ hát hết bài này đến bài khác cho đến khi mệt lả mới thôi.
“Cháu hát hay quá !”. Một giọng nói vang lên : “Cảm ơn cháu, cháu gái bé nhỏ, cháu đã cho ta cả một buổi chiều thật vui vẻ”. Cô bé ngẩn người. Người vừa khen cô bé là một ông cụ tóc bạc trắng. Ông cụ nói xong liền đứng dậy và chậm rãi bước đi.
Hôm sau, khi cô bé đến công viên đã thấy cụ già ngồi ở chiếc ghế đá hôm trước, khuôn mặt hiền từ mỉm cười chào cô bé. Cô bé lại hát, cụ già vẫn chăm chú lắng nghe. Cụ vỗ tay nói lớn : “Cảm ơn cháu, cháu gái bé nhỏ của ta, cháu hát hay quá !”. Nói xong cụ già lại chậm rãi một mình bước đi.
Cứ như vậy nhiều năm trôi qua, cô bé giờ đây đã trở thành một ca sĩ nổi tiếng. Cô gái vẫn không quên cụ già ngồi tựa lưng vào thành ghế đá trong công viên nghe cô hát. Một buổi chiều mùa đông, cô đến công viên tìm cụ nhưng ở đó chỉ còn lại chiếc ghế đá trống không.
“Cụ già ấy đã qua đời rồi. Cụ ấy điếc đã hơn 20 năm nay.” — Một người trong công viên nói với cô. Cô gái sững người. Một cụ già ngày ngày vẫn chăm chú lắng nghe và khen cô hát lại là một người không có khả năng nghe ?
(Hoàng Phương)
Khoanh tròn chữ cái trước câu trả lời đúng :
1.Vì sao cô bé buồn tủi khóc một mình trong công viên ?
a. Vì cô không có quần áo đẹp.
b. Vì cô không có ai chơi cùng.
c. Vì cô bị thầy giáo loại ra khỏi dàn đồng ca.
2.Cuối cùng trong công viên cô bé đã làm gì ?
a. Suy nghĩ xem tại sao mình không được hát trong dàn đồng ca.
b. Cất giọng hát khe khẽ hết bài này đến bài khác cho đến khi mệt lả.
c. Ngồi trò chuyện với cụ già.
3.Cụ già đã nói gì và làm gì ?
a. Cụ nói : “Cháu hát hay quá ! Cháu đã cho ta cả một buổi chiều thật vui vẻ.”
b. Cụ khuyên cô bé cố gắng tập luyện để hát tốt hơn.
Advertisements (Quảng cáo)
c. Trong nhiều năm, cụ vẫn đến công viên ngồi chăm chú lắng nghe cô bé hát.
4.Tình tiết bất ngờ gây xúc động nhất trong câu chuyện là gì ?
a. Cụ già đã qua đời.
b. Cụ già vẫn lắng nghe và động viên cô hát lại là một người bị điếc, không có khả năng nghe.
c. Cô bé đã trở thành một ca sĩ nổi tiếng.
5. Nhận xét nào đúng nhất để nói về cụ già trong câu chuyện ?
a. Là một người kiên nhẫn.
b. Là một con người hiền hậu.
c. Là một con người nhân hậu, luôn biết quan tâm, chia sẻ, động viên người khác.
II. LUYỆN TỪ VÀ CÂU
1.Xếp các từ được gạch dưới trong hai câu sau vào nhóm danh từ, động từ, tính từ, quan hệ từ.
Một cô bé vừa gầy vừa thấp bị thầy giáo loại ra khỏi dàn đồng ca. Cũng chỉ tại cô bé ấy lúc nào cũng chỉ mặc mỗi một bộ quần áo vừa bẩn vừa cũ, lại rộng nữa.
2.Từ hay trong các câu sau là tính từ, động từ hay quan hệ từ ?
Advertisements (Quảng cáo)
a) Cô bé nghĩ xem mình có nên tiếp tục hát hay thôi.
b) Cô bé hát rất hay.
c) Cô bé mới hay tin ông cụ qua đời.
3.Tìm 5 từ ghép là động từ có tiếng “hát”, 5 từ ghép là danh từ có tiếng ” hát”.
III. CẢM THỤ VĂN HỌC
Viết đoạn văn làm rõ tại sao câu chuyện có tên gọi Đôi tai của tâm hồn.
IV. TẬP LÀM VĂN
Hãy tưởng tượng em có mặt trong công viên chứng kiến cảnh cô bé hát còn cụ già đang dõi theo ra chiều chăm chú lắng nghe, cổ vũ. Hãy tả lại cảnh của hai ông cháu lúc đó bằng một đoạn văn ngắn.
I. ĐỌC HIỂU
1. | 2. | 3. | 4. | 5. |
c | b | a | b | c |
II. LUYỆN TỪ VÀ CÂU
1.
– Danh từ : cô bé, thầy giáo, dàn đồng ca, bộ, quần áo.
– Động từ : loại, mặc.
– Tính từ : gầy, thấp, bẩn, cũ, rộng.
– Quan hệ từ : vừa… vừa… tại.
2.
– hay (a) : quan hệ từ.
– hay (b) : tính từ.
– hay (c) : động từ.
3.
– 5 từ ghép là động từ có tiếng hát : hát ca, múa hát, hát hò, hát bè, ca hát.
– 5 từ ghép là danh từ có tiếng hát : bài hát, câu hát, khúc hát, giọng hát, tiếng hát.
III. CẢM THỤ VĂN HỌC
Tham khảo : Điều bất ngờ trong câu chuyện là cụ già trong công viên đã khen ngợi, cổ vũ cho cô gái hát lại là người điếc. Cụ không thể nghe được bằng tai nhưng lại nghe bằng chính tâm hồn. Câu chuyện vì thế có tên gọi là Đôi tai của tâm hồn. Câu chuyện nói về một tâm hồn nhân hậu, luôn biết đồng cảm, sẻ chia những thất vọng, khó khăn của người khác. “Đôi tai tâm hồn” đã làm nên điều kì diệu, giúp một cô bé từ chỗ bị loại ra khỏi dàn đồng ca của nhà trường thành một ca sĩ nổi tiếng.
IV. TẬP LÀM VĂN
Tham khảo : Công viên vào buổi chiều thật là vắng vẻ, không một ngọn gió, cây cối im lìm. Trong không gian tĩnh lặng ấy, bỗng cất lên tiếng hát non nớt, thơ ngây của một cô bé vừa gầy, vừa nhỏ, mặc bộ quần áo đã cũ. Cô bé có khuôn mặt tròn trĩnh, mái tóc dài, đen nhánh buộc đằng sau. Đôi mắt to đen của cô ẩn chứa một nỗi buồn khó tả.
Cô bé hát say sưa với tất cả tâm hồn trẻ thơ. Cô cứ hát, hát mãi hết bài này sang bài khác, quên cả thời gian. Cô đâu biết rằng có một cụ già mái tóc đã bạc phơ, ngồi trên ghế đá đang dõi theo và chăm chú lắng nghe cô hát. Không biết cụ cảm nhận được những gì trong tiếng hát của cô bé mà nét mặt rạng ngời niềm vui. Cụ lắng nghe, tự coi mình là khán giả cổ vũ, động viên cô bằng những tiếng vỗ tay. Nét mặt cụ thật rạng rỡ mỗi khi cô kết thúc một bài hát.
Buổi chiều trong công viên không còn buồn tẻ mà trở nên sôi động bởi tiếng hát tuyệt vời của cô bé. Tiếng hát ấy sưởi ấm không gian, sưởi ấm lòng người bởi nó được “đôi tai tâm hồn” của cụ già chắp cánh bay xa, xa mãi.
(Nguyễn Thị Thêu)