Tập làm văn: Luyện tập tả người (tả ngoại hình)
Bài 1: Viết đoạn văn tả ngoại hình của một người mà em thường gặp.
Những ngày đến trường, em thường gặp cô Lan – cô giáo đã dạy em vào năm học lớp Hai. Cô đã ngoài bốn mươi nhưng hãy còn rất trẻ. Với vóc người cao cao, làn da trắng hồng, cô mặc những chiếc áo dài sẫm màu trông thật đẹp. Hợp với khuôn mặt tròn của cô là mái tóc uốn quăn, buông thả ngang lưng. Nét mặt cô thường tươi vui khi chúng em học tốt. Những lúc ấy, đôi mắt màu hạt dẻ của cô ánh lên những tia sáng ấm áp và dịu hiền khó tả. Khi cô mỉm cười, những chiếc răng trắng nõn lộ ra bên trong đôi môi đỏ hồng. Tất cả những nét đẹp ở cô đã in sâu vào đôi mắt ngây thơ và tinh nghịch của chúng em.
Bài 2: Viết bài văn tả một người thân trong gia đình em.
Bài tham khảo
Trong gia đình, ông nội là người gần gũi với em nhất.
Năm nay, ông đã bước vào tuổi bảy mươi, một độ tuổi mà người ta thường nói “Nhân sinh thất thập cổ lai hi”. Em không hiểu hết ý nghĩa của câu nói ấy nhưng em biết chắc chắn rằng tuổi ông đã già, một độ tuổi tương đối hiếm ở ngoài đời. Mái tóc ông đã bạc phơ, có lẽ ông đã gội “nước thời gian” nhiều quá. Tuy tóc bạc nhưng mái đầu ông thật đẹp, mái tóc mượt và óng ánh như tơ, mái tóc ấy rất hợp với khuôn mặt hiền từ của ông. Mỗi lúc ông mặc bộ bà ba màu xám trắng trông thật giống ông tiên trong truyện cổ tích. Vẻ hiền từ, nhân hậu của ông không chỉ thể hiện trên khuôn mặt, mái tóc mà còn thể hiện trong ánh mắt. Đôi mắt ông không còn tinh anh nhưng ẩn trong đôi mắt ấy một sự bao dung, rộng lượng. Khi ông mỉm cười, đôi môi ông thật dịu hiền và ánh lên tia sáng ấm áp, tươi vui. Lúc ông nói chuyện cái miệng móm mém bởi những chiếc răng đã rụng gần hết. Tuy thế, ông vẫn thích nói, thích cười. Điều đáng chú ý nhất là đôi bàn tay ông, một bàn tay khéo léo. Bàn tay gầy gầy, xương xương, lòng bàn tay chai sần vì lao động quá nhiều nhưng ông làm đâu ra đấy. Ông thường đan những đồ dùng bằng tre treo trên gác bếp để gia đình em có thêm vật sử dụng. Những lúc khỏe, ông chăm bón cho cây trồng, hết vun cây này lại tỉa cây nọ. Bởi vậy cây trái trong vườn lúc nào cũng sum suê, xanh tốt.
Những ngày ấu thơ, em thường thơ thẩn bên ông. Những hôm bố mẹ em đi làm xa, ông chăm sóc em chu đáo. Ông quan tâm đến miếng ăn, giấc ngủ việc học hành. Ông còn kể chuyện cho em nghe trong những lúc nghỉ ngơi. Lời kể của ông ngọt ngào và sâu lắng. Em thích những chuyện ngụ ngôn mà ông thường kể, nó như một món ăn tinh thần mà ông đã đem đến cho em sau những giờ học căng thẳng trong tâm trí. Ông không chỉ quan tâm đến em mà ông yêu tất cả mọi người trong gia đình. Ông nhắc nhở bố em cách đối nhân xử thế, cách lao động đạt năng suất, ông gần gũi với con cháu và cũng gần gũi với láng giềng, ông coi trọng tình làng nghĩa xóm, luôn giúp đỡ những người nghèo khổ, quan tâm đến những người có hoàn cảnh khó khăn. Tấm lòng nhân hậu của ông đã làm cho tâm hồn em thêm phong phú. Ông đã truyền thêm sức mạnh cho em để vững bước đi lên. Ông là chỗ dựa cho em.
Ông đem lại niềm vui đầm ấm cho gia đình em. Em kính yêu ông vô hạn. Em quyết chăm ngoan, học giỏi để sau này trở thành người “hiền tài” như sự mong đợi của ông.