Soạn bài Chị em tôi
Câu 1. Cô chị nói dối ba để đi đâu ?
Cô chị nói dối ba để đi đến rạp chiếu bóng thay vì đi học nhóm như đã nói với ba mình.
Câu 2. Vì sao mỗi lần nói dối, cô chị lại thấy ân hận ?
Mỗi lần nói dối, cô chị lại thấy ân hận vì cô thương ba và biết mình sai, đã phụ lòng tin của ba nhưng đã nói dối quá nhiều lần nên đã quen, thấy ân hận nhưng vẫn tặc lưỡi.
Câu 3. Cô em đã làm gì để chị mình thôi nói dối ?
Để chị mình thôi nói dối, cô em bắt chước chị, cũng nói dối ba là đi tập văn nghệ, rồi rủ bạn vào rạp chiếu bóng, lướt qua trước mặt chị, làm bộ như không thấy chị. Chị thấy em nói dối đi tập văn nghệ lại vào rạp chiếu bóng thì tức giận bỏ về. Bị chị mắng, em thủng thẳng đáp là em đi tập văn nghệ. Khiến cô chị càng tức giận hỏi: Mày tập văn nghệ ở rạp chiếu bóng à? E giả bộ ngây thơ hỏi: Hả, chị cũng ở đó sao? Hồi nãy chị bảo đi học nhóm mà. Cô chị sững sờ vì đã bị lộ.
Advertisements (Quảng cáo)
Câu 4. Vì sao cách làm của cô em giúp được chị tỉnh ngộ ?
Cách làm của cô em đã giúp được chị tỉnh ngộ vì cô em đã làm hệt như chị, nói dối hệt như chị khiến chị nhận ra lỗi của mình, biết mình đã là gương xấu cho em. Ba rõ mọi chuyện buồn rầu khuyên hai chị em ráng bảo ban nhau. Chính vẻ buồn rầu của ba đã khiến chị tỉnh ngộ.
Nội dung câu chuyện: Câu chuyện khuyên mọi người không được nói dối. Nói dối là một tính xấu làm mất lòng tin, sự tín nhiệm, lòng tôn trọng của mọi người đối với mình.
Kể lại bài Chị em tôi theo lời của cô con gái lớn.
Bài mẫu
Advertisements (Quảng cáo)
Tôi vốn ham chơi hơn ham học nên thường nói dối ba để được đi chơi. Một hôm, tôi dắt chiếc xe đạp ra cửa rồi lễ phép chào ba:
– Thưa ba, con đi học nhóm ạ!
Ba tôi mỉm cười, ân cần bảo:
– Ừ! Nhớ học xong, về nhà ngay con nhé!
Thế là tôi vù đến rạp chiếu bóng. Mấy cô bạn thân đã chờ sẵn ở đó. Chúng tôi mua vé vào xem phim Chúa tể rừng xanh.
Đang mải mê theo dõi thì chợt có ai đó lướt ngang qua, quệt nhẹ vào vai tôi. Tôi ngước nhìn và nhận ra đó chính là em gái mình. Rõ ràng lúc nãy nó xin phép ba đến trường tập văn nghệ cơ mà? Hừ! Con bé này ghê thật! Tức giận, tôi bỏ về trước sự ngạc nhiên của đám bạn.
Tôi về đến nhà được một lúc thì em tôi cũng về. Không kìm được tức giận, tôi liền mắng nó là dám nói dối ba. Tưởng nó sợ, ai dè nó thủng thẳng đáp:
– Em đi tập văn nghệ.
– Mày tập văn nghệ ở rạp chiếu bóng à?
Tôi hét lên. Nó vẫn giả bộ ngây thơ:
– Ủa? Sao chị biết? Sáng nay, chị đi học nhóm cơ mà?
Tôi sững sờ, đứng chết trân, chờ đợi cơn giận dữ của ba. Nhưng ba tôi chỉ buồn rầu bảo:
– Các con ráng bảo ban nhau mà học hành cho nên người.
Từ đó, tôi tự hứa với mình là không bao giờ nói dối nữa. Tôi bỏ hẳn những trò chơi vô bổ, cố gắng học hành chăm chỉ và kèm cặp thêm cho em. Kết quả học tập của chị em tôi khá lên từ đó.
Thỉnh thoảng nhắc lại chuyện cũ, hai chị em lại phá lên cười. Em tôi quả là thông minh. Nó đã dùng mưu kế để đưa tôi vào bẫy một cách nhẹ nhàng, khiến tôi tỉnh ngộ. Đúng là: Đường đi hay tối, nói dối hay cùng, phải không các bạn.