Qua bức chân dung tựhoạ và giọng kể của Rô-bin-xơn trong đoạn trích Rô-bin-xơn ngoài đảo hoang của Đe-ni-ơn Đi-phô, ta hình dung được cuộc sống vô cùng khó khăn gian khổ và cả tinh thần lạc quan của nhân vật khi chỉ có một mình nơi đảo hoang vùng xích đạo suô’t mười mấy năm ròng rã.
Câu 1. – Bài văn có thể chia làm 4 đoạn.
+ Đoạn 1: Mở đầu.
+ Đoạn 2. (Đoạn 2, 3 trong văn bản): trang phục của Rô – bin – xơn.
+ Đoạn 3: (Từ “Quanh người tôi… đến “bên khẩu súng của tôi”): trang bị của Rô – bin – xơn.
+ Đoạn 4: (Phần còn lại): Diện mạo của Rô – bin – xơn.
Advertisements (Quảng cáo)
Câu 2. – Trước tiên tác giả nói – phục từ trên xuống dưới, tiếp đó là trang bị nghĩa là các vật mang theo rồi sau hết mới đến diện mạo của mình.
– Phần diễn tả diện mạo cũng chỉ chiếm một dung lượng ít ỏi. Nói thoáng qua về nước da, trên bộ mặt, Rô-bin-xơn chỉ đặc tả bộ ria mép…
Advertisements (Quảng cáo)
Câu 3. Như đã biết, Rô-bin-xơn sống một mình trên đảo hoang hơn một năm rồi. Mọi thứ trang phục của chàng lúc này đều làm bằng da dê.
Câu 4: Chỉ qua trang phục thôi, chúng ta cũng đã thấy ý chí và nghị lực của nhân vật “tôi” lớn đến mức nào. Thay vì bị hoàn cảnh éo le khuất phục, Rô-bin-xơn đã không ngừng lao động, cải tạo nó để nó phục vụ cho cuộc sống của mình.