Câu 1: Lớp kịch này được chia làm 2 cảnh:
– Ông Giuốc-Đanh và phó may.
– Ông Giuốc-Đanh và thợ phụ.
Cảnh trước trên sân khấu xuất hiện bốn nhân vật (ông Giuốc đanh và một gia nhân, bác phó may và tay thợ phụ mang bộ lễ phục). Cảnh sau xuất hiện thêm bốn tay thợ phụ nữa. Cảnh trước ông Giuốc-Đanh và bác thợ phụ nói chuyện với nhau, cảnh sau ông Giuốc-Đanh nói với tay thợ phụ mang lễ phục nhưng xung quanh là 4 tay thợ phụ đến sau xím vào để giúp ông thử lễ phục nên mới là nói với cả bọn. Thêm nữa, cảnh sau so với cảnh trước động tác của nhân vật nhiều hơn và còn có cả nhảy múa và âm nhạc.
Câu 2: Cảnh 1: Ông Giuốc-Đanh và bác phó may:
Advertisements (Quảng cáo)
– Hai nhân vật: – Ông Giuốc-Đanh (trưởng giả, ngu dốt nhưng cố tình muốn trở thành tầng lớp quý tộc).
– Bác phó may (láu cá, ăn bớt tiền của Giuốc-Đanh còn ngụy biện, biến báo, ranh mãnh)
Advertisements (Quảng cáo)
– Bộ lễ phục chật, may hoa ngược, bít tất lụa và đôi giày chật.
=> Ông Giuốc-Đanh là người thích ăn diện, muốn làm sang để tỏ vẻ người quý phái nhưng mê muội, ngu dốt, quê kệch, học đòi làm sang.
Câu 3: Sang cảnh sau của lớp kịch, tính cách trưởng giả học đòi làm sang của ông Giuốc-Đanh tiếp tục được bộc lộ. Lần này đến lượt tay thợ phụ lợi dụng ông ta. Anh ta liên tục tung hộ ông Giuốc-Đanh từ “ông lớn”, “cụ lớn” đến “đức ông” và ông Giuốc-Đanh liên tục thưởng tiền cho anh ta mặc dù biết “nếu nó tôn ta là bậc tướng công thì nó sẽ được cả túi tiền mất” nhưng sự háo danh đã thắng.
=> Ông Giuốc-Đanh vô cùng háo danh, ưa nịnh, khao khát được làm quý tộc. Còn tay thợ phụ thì ranh mãnh, khéo nịnh hót để moi tiền.
Câu 4: Sự chênh lệch, mất cân xứng giữa nội dung và hình thức, giữa cái bên trong và bên ngoài là nguyên tắc cơ bản để nhà văn tạo ra cái hài. Ở lớp kịch này cũng vậy, Mô-li-e đã xây dựng một nhân vật hài kịch bất hủ khi tạo ra sự khập khiễng, bất hoà giữa cái ngu dốt, ngớ ngẩn và cái sang trọng học đòi ở nhân vật ông Giuốc-Đanh, với hàng loạt các tình tiết gây cười: bộ lễ phục với những bông hoa ngược, tiền thưởng cho những tiếng tôn xưng quý phái hão, vẻ vênh vác rởm hợm của ông Giuốc-Đanh khi mặc lễ phục cũng như khi được tôn xưng… qua đó nhà văn chế giễu thói học đòi làm sang vẫn thường thấy trong xã hội.